Vì Ta Còn Những Vết Thương
Tôi hỏi em, sao ta không yêu nhau được
Em trả lời, vì ta còn những vết thương.
Tôi bảo em, ta cần nhau để chữa lành
Em trả lời, chữa lành không phải là việc chung.
Ngày em bước ra đi, nửa bầu trời tôi cháy khét
Nửa kia mưa dầm, lạnh đẫm từng phân tử đông
Gã tôi ngồi xấu hổ như một tên ăn mày
Nửa muốn xin, nửa hất hàm cao ngạo.
Em cứ đi nếu đó là điều em muốn
Nhưng tôi biết khát khao em thầm kín
Em cô đơn, em cần một người thương
Em giả vờ khỏa lấp bằng lý trí thay con tim.
Em vẫn đi, để lại tôi trống vắng
Với thời gian tôi trở nên mai mỉa
Chắc là em cũng đã từng như thế
Tìm không ra cái em cần thì em sẽ bỏ đi.
Nhưng em vẫn ân cần và không giận
Cái thằng tôi với lời lẽ chua cay
Em chỉ nhắn, rồi anh sẽ hiểu
Tự chữa lành là cách ta yêu nhau.
Em đã đi nhưng tôi vẫn cứ gặp
Trong giấc mơ em bảo anh ơi hãy cố gắng
Sống một giờ trọn vẹn tới từng giây
Nhìn thấu rõ nội tâm mình tận gốc rễ
Để nội kết được soi thật tỏ rạng
Để cân bằng nghiệp quả với chung quanh.
Và tự do sẽ đến với chúng mình
Là món quà ta dành tặng cho nhau.
Trong giấc mơ tôi em gần gụi
Gởi đến anh một nụ hôn, một cái ôm thật chặt.
Trong giấc mơ tôi em thỏ thẻ
Em chờ anh ở chặng cuối của con đường.
~ Hân Lê, 22/12/2021
Những ngày kết của một năm đáng nhớ. Những ngày ngồi nhìn Covid lởn vởn quanh mình, và nhớ…