Thiếu
Giây phút đến địa cầu này
Ta tưởng mình tách ra khỏi Thượng Đế
Ngài buông tay, và ta phải ở lại.
Nỗi đau đầu đời là cảm giác bị bỏ rơi
Chồng chất cùng bản sắc đầy vết sẹo
Và như thế ta bắt đầu sống
Kiếp nhân sinh tưởng là luôn đi tới
Có ngờ đâu đó là hành trình phải đi ngược
Để tìm về với Thượng Đế ở trong ta.
Ta quên mình là ai, nhưng vẫn luôn nhớ mình thiếu
Thiếu tình thương, thiếu tự do, thiếu luôn quyền tự quyết
Thiếu nơi nương tựa, thiếu người tri kỷ
Thiếu tiền bạc, thiếu quyền lực, thiếu cả thời gian.
Và vết cắt chia ta khỏi Thượng Đế
Giờ đã thành một hố sâu thăm thẳm
Ta đổ đầy bằng tháng ngày tìm kiếm
Những phù hoa và những người tình
Những mây mưa tưởng chừng đã chạm đỉnh
Của giải thoát và của hồi sinh.
Để rồi khi còn lại một mình
Giấc mộng tan và ta thôi giẫy giụa
Thì nỗi đau đến tưởng chừng như sẽ ngất
Cái hố sâu tưởng như đã lấp được
Giờ là đại dương đang nuốt chửng
Một linh hồn tưởng mình bị bỏ rơi.
Bao lần Thượng Đế gởi tín hiệu
Ngài là Ta, là Tình Thương, là Tất Cả mà ta luôn không thiếu
Nhưng lạc rồi, ta đâu biết đường ra…
~ Hân Lê, 19/12/2021
Mến tặng nhạc sĩ Phan Văn Hưng. Cảm ơn chú vì sự hiện diện, tâm hồn nghệ sĩ, và con đường chú đi đã chạm đến một linh hồn bé nhỏ...