Có thật không

Có thật không bóng đêm là tưởng tượng

Mặt trời có mất đi đâu

Hàng cây vẫn xanh và con đường uốn lượn

Tiếng cười vô tư lự

Lăn tròn theo từng vòng bánh xe quay.


Có thật không nhớ thương là ảo giác

Một tâm hồn đi mãi chẳng chịu dừng

Len lỏi giữa thời gian và không gian sánh đặc

Em bẻ cong hai chiều

Ta vẫn không gặp nhau.


Có thật không khổ đau nào cũng dứt

Chính tâm bão là nơi lặng yên nhất

Cực trái chiều luôn là nguồn cảm hứng

Chấp nhận và thả lỏng chính là tấm lưới bật

Nâng ta lên sau mỗi cú rơi tự do.


Có thật không một sớm mai thức giấc

Em thấy mình lơ ngơ như đứa trẻ thơ

Tò mò tìm kiếm chẳng vì ai sai khiến

Mắt trong veo vừa qua cơn ngái ngủ

Em mỉm cười, dù thật vẫn là không.



~ Hân Lê, 28/05/2022